Beaudrillard cho rằng hệ thống đồ vật có thể hợp thành một chủng loại riêng, như động vật hay cây cối vậy. Đồ vật, vật dụng và vật biểu tượng, xếp đặt trong một không gian nhà tự nó tạo ra những diễn ngôn thứ cấp, nhưng độc lập với diễn ngôn về không gian- tổ ấm xét như một cơ thể rỗng, như bãi bể thanh bình, sự ngắt quãng với đô thị, sự hồi cố về mối liên kết hữu cơ với tự nhiên. Đồ vật hiện đại vận hành trong hệ thống cú pháp của sự sắp đặt, điều phối, trong sự tính toán về khí quyển nóng/lạnh, đan xen giữa các gợi mở trôi nổi về thiên nhiên trong đó phần công nghệ, vốn là thứ quyết định sự phát triển của đồ vật, lại được khéo léo che dấu và hiện ra không khác gì một chiếc ghế vô hại. Con người hiện đại ở đây hướng về một quan hệ chân thật với đồ vật, tức quan hệ trần trụi của kinh nghiệm nghèo nàn, từ lâu đã bị tước bỏ các chiều kích tinh thần và biểu tượng, quan hệ của không giả tạo của sự minh bạch, trong suốt và hời hợt của đời sống đô thị.